[NAMJIN Fanfic] Nương Theo Mùa Xuân Đi Tìm Cậu
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Namjoon à... cậu đang ở đâu thế?
  • Vừa lúc đó, gấu nâu cùng lúc dắt xe đi ra, tới gần nơi Seokjin đứng đợi mình, cậu nói vọng đến:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Xin lỗi cậu. Tự nhiên mất điện nên lán xe hơi tối, tôi lần mò tìm mãi mới thấy xe đạp. Ơ?
  • Vào khoảnh khắc cậu dừng lại ở trước sảnh đã ngay lập tức sững sờ vì không trông thấy bóng dáng chú chuột Hamster kia đâu nữa, trên nền đất chỉ còn lại ba-lô và áo khoác cho Seokjin lạc lõng. Namjoon đứng hình tới mức cánh tay chẳng làm chủ được nữa, chiếc xe đạp cứ thế mất thăng bằng ngã rạp xuống nền đất.
  • Chưa để thiếu niên thẫn thờ quá ba giây, hình bóng chiếc ô-tô chuyển bánh từ từ rời xa trường học đã thu hút sự chú ý của cậu. Chàng học bá nghiến răng, xốc lại tinh thần, sau đó dựng xe lên, cắm mặt dồn hết sinh lực đạp đuổi theo phương tiện di chuyển khả nghi kia.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Mẹ kiếp! Không thể bắt kịp được!
  • Namjoon thở hồng hộc giữa tiết trời thu lạnh tê cứng mười đầu ngón tay đang ghì chặt ghi-đông của chiếc xe đạp oằn mình lao vun vút trên đường vắng người qua lại.
  • Mỗi giây phút trôi qua, chú gấu ấy không khắc nào rời mắt khỏi chiếc xe hơi cách mỗi lúc một xa vời. Thiếu niên nghiến răng ken két, hận không thể đạp vùng lên để lao tới mang Seokjin về lại bên mình.
  • Cũng bởi mải mê tập trung tầm nhìn hướng về phía con xe ấy, Namjoon đã không bận tâm phía trước chính là công trường đang trong thời gian thi công, sỏi đá văng tứ tung trên con đường cát bụi mù. Sự liều lĩnh bất chấp phóng vụt vào màn đêm đã phản bội lại chàng thiếu niên can đảm ấy, nhẫn tâm cắt đứt mối liên hệ duy nhất của cậu với chú chuột Hamster kia bằng cú trượt ngã chẳng thể lường trước được.
  • Bánh xe đâm phải đá vụn lớn nhỏ trên mặt đường tạp nham đủ thứ nguyên vật liệu xây dựng khiến cả cơ thể vạm vỡ của Kim Namjoon văng ra một đoạn xa, lộn vài vòng táp vào làn đường rồi mới chịu dừng lại. Cậu nằm ngửa người trên thảm cỏ vẩn bụi và bột xi-măng lẫn lộn, cảm nhận từng cơn đau xác thịt dội về khi sỏi đá được dịp cứa lấy mình, ánh mắt hướng lên nhìn bầu trời đen kịt chẳng có lấy một gợn mây, giống hệt như hy vọng le lói rồi vụt tắt trong tâm can cậu lúc này, trước mắt chợt nhòa đi vì nỗi bất lực nhấn chìm lý trí.
  • Khóe mắt Kim Namjoon ầng ậc nước, cậu co người khóc lớn tựa như vừa trót để vụt mất một thứ trân quý, đáng giá lắm. Cánh tay phải nơi vết sẹo dài vẫn còn ở đó vô thức sờ soạng cặp sách, lấy ra chiếc điện thoại vì trận vạ vật ban nãy mà xước tan màn hình.
  • Tầm nhìn trước mặt mờ nhòe vì lệ ứa trào, Namjoon mê man bấm gọi cho Yoongi, sụt sùi nói trong nước mắt yếu mềm:
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Anh... Seokjin, cậu ấy đã...
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi biết rồi.
  • Giọng nói trầm thấp, cố nén căng thẳng xuống của người ở đầu bên kia đã khiến thiếu niên nín bặt. Không chỉ có cậu, Yoongi cũng đang rối bời tới mức mất bình tĩnh.
  • Ngưng một lát, hắn lại cất tiếng, lúc bấy giờ đã ổn định hơn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Cậu không cần phải đuổi theo nữa đâu. Gia đình tôi sẽ tự tìm cách đón em ấy trở...
  • Lời gã đàn ông đột ngột ngưng ngay tại thời điểm đó vì nhận thấy rằng Namjoon không còn lắng tai nghe máy nữa mà đã ném điện thoại xuống thảm cỏ ven đường, lầm lũi bước tới dựng chiếc xe đạp tả tơi kia lên.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Này Kim Namjoon, cậu...
  • Yoongi ngỡ ngàng gọi với lại trong điện thoại, muốn can ngăn nhưng chẳng hiểu sao lời vừa thoát ra bỗng nghẹn ứ ngay ở cổ họng. Cuối cùng, hắn đành im lặng, để mặc cho tên ngốc kia tùy ý hành động.
  • Và gã đàn ông đó cũng đã xác định tinh thần rằng, chỉ sau ngày hôm nay, thân phận vệ sĩ của Namjoon sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ.
  • ***
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Seokjin. Hẳn là cậu đang đợi tôi tới đón có phải không?
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Cậu gắng chờ thêm chút nữa, chỉ ít phút nữa thôi. Tôi sắp đến nơi rồi.
  • Cơ thể cao lớn trong bộ đồng phục trắng bị vấy bẩn, rách bươm, trông chàng mọt sách lúc này chẳng còn bất kỳ dáng vẻ cao ngạo, tuấn tú thường ngày nữa. Giờ đây, trái tim cậu một lòng hướng về sự an nguy của người ấy, bất chấp bề ngoài mà bản thân đang mang có bê tha tới cỡ nào.
  • Ném lại xe đạp ở đó, ánh mắt thất thần của Kim Namjoon đã thấy được chiếc ô-tô không xác định mà bản thân nghi ngờ có liên quan tới sự mất tích đột ngột của Seokjin nằm im lìm trong góc tối chênh chếch phía tòa nhà đang thi công dở dang.
  • Chẳng suy nghĩ được gì thêm nữa, thiếu niên quyết định bước chân vào bên trong theo tiếng gọi của lý trí đang giục giã qua từng giây, từng phút.
  • Kim Namjoon
    Kim Namjoon
    Cậu... nhất định phải đợi tôi.
  • Ngay sau lời đó, đáy mắt của loài sói rực lửa căm phẫn, sục sôi giận dữ. Thiếu niên siết chặt lòng bàn tay cuộn căng thành hình nắm đấm, ghì chặt dưới bên thân mình, đầu não tập trung cao độ để nhanh chóng tìm ra được vị trí của người ấy.
  • ***
  • Em trai ôm trùm
    Em trai ôm trùm
    Anh! Đúng là nó rồi, thằng chó chết mách lẻo anh trai nó đánh em thành ra thế này!
  • Một thanh niên với điệu bộ lấc cấc đứng núp sau lưng ông trùm xã hội đen, len lén đưa con mắt lươn ti hí nhìn tới chỗ Seokjin đang nằm ngục dưới nền đất ẩm ướt, sau đó nó chỉ tay vào khuôn mặt đã biến dạng một phần quai hàm của mình để minh họa cho lời nói.
  • Ông trùm thoạt nhìn sang nó - thằng em trai vô dụng mắt quắt tai dơi của lão ta, giây sau túm cổ nó kéo lên phía trước, hất hàm ra lệnh:
  • Ông trùm xã hội đen
    Ông trùm xã hội đen
    Nếu nó đã đắc tội với mày, vậy tao muốn mày phải chính tay trừ khử nó.
  • Thanh niên kia vừa trông thấy bả vai úp sấp của Seokjin bỗng dưng cựa quậy thì sa sẩm mặt mày, run rẩy lùi lại, lắp bắp tới mức lời nói thoát ra không thành tiếng:
  • Em trai ôm trùm
    Em trai ôm trùm
    A... an... anh... anh đánh nó trả thù cho em được không? Em không dám...
  • Phong thái hèn hạ, yếu đuối chẳng ra dáng một đấng nam nhi của thằng oắt trước mặt khiến lão ta ngứa mắt, đoạn đập mạnh vào bả vai nó, gắt gỏng thách thức:
  • Ông trùm xã hội đen
    Ông trùm xã hội đen
    Mày sợ cái đếch gì?
  • Em trai ôm trùm
    Em trai ôm trùm
    Em mà động vào nó lần nữa... anh nó nhất định sẽ... giết em.
  • Nó vừa nói, hai chân dính chặt vào nhau, run bần bật như sắp sửa khụy xuống đến nơi, trong đầu nó lúc này văng vẳng câu nói thoạt nghe qua thì hờ hững, song thực chất lại ẩn chứa uy lực chết người của gã giang hồ chợ đen Min Yoongi.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Sau này chỉ cần em tao vô cớ mất một sợi tóc, thì vị trí mày nằm ngày hôm đó sẽ không phải dưới chân tao nữa, mà là bãi đất phía bên kia sông.
14
Chương 20: Bắt Cóc